Câu chuyện tuần 41
Định
nghĩa tình yêu
Diane
Ackerman từng nói: “Mọi người đều thừa nhận tình yêu thật tuyệt vời và vô cùng
cần thiết nhưng chưa một ai định nghĩa được tình yêu là gì”. Câu chuyện kể rằng vào thời của Oliver Cromwel, ở nước Anh có một đôi trai gái rất yêu nhau. Chàng trai là một người lính trẻ, vì phạm tội nên đã bị xử tử hình tại tòa án binh.
Thời
khắc chuông rung báo hiệu giờ giới nghiêm của thành phố sẽ chính là lúc anh ta
bị đưa ra pháp trường. Ngày hôm đó, người vợ chưa cưới của anh cũng trèo lên
tháp chuông. Và chỉ vài tiếng trước giờ thi hành án cô đã tự treo mình trên quả
lắc của chiếc chuông khổng lồ.
Giờ
giới nghiêm đã điểm nhưng không gian thật im ắng, không hề nghe thấy bất kì tiếng
động nào, dù là nhỏ nhất phát ra từ phía tháp chuông.
Khi
lính của Cormwell tìm đến nơi để tìm hiểu nguyên do thì cô gái đã chết. Tất cả
mọi người, ai cũng rất cảm động trước sự hi sinh của cô cho người yêu.
Đó
mới đích thực là tình yêu! Tôi từng nghĩ vậy.
Khi
mới có bạn gái, tôi luôn muốn chứng minh kiểu tình yêu tận tâm tận lực, hy sinh
tất cả với cô ấy. Nếu cần thiết tôi cũng sẽ treo mình lên tháp chuông và chết
vì cô ấy. Nhưng cô ấy chưa bao giờ muốn tôi bày tỏ tình yêu bất diệt theo cách
đó.
Cô
ấy chỉ cần tôi ngồi bên giường bệnh của cô sau ca phẫu thuật và nói những lời động
viên cổ vũ.
Cô
ấy chỉ cần tôi ôm và cùng khóc với mình khi cha cô ấy qua đời.
Tôi
chỉ được yêu cầu là tạo ra những khoảng riêng nhiều nhất có thể cho cả hai và
chắc chắn rằng trong các kế hoạch của tôi có sự hiện diện của cô ấy.
Và
từ những hành động nhỏ như vậy, tôi đã học được thế nào là tình yêu. Tình yêu
là sự bắt đầu từ những điều gì giản dị và thực lòng nhất.
Câu chuyện tuần 40
Con yêu mẹ
Người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một
ngày làm việc dài đăng đẵng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ
bà là đứa con trai tên David lên 8 tuổi, đang lo lắng kể lại những
gì mà em nó đã làm ở nhà: “… lúc con đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện
thoại thì Tom lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán
tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ
bực mình mà!”.
Người mẹ than thở rồi nhướng lông mày: “Bây
giờ nó đâu?”. Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa
con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé, mà ở
các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ như thế này là thường thể hiện sự
tức giận. Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp
có chuyện gì ghê gớm lắm. Trong 10 phút, người mẹ nguyền rủa con, là
bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra sao! Sau khi rên
rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là
thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối
cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên!
Người mẹ chạy vào phòng làm
việc để
xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn
ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người
mẹ. Dòng chữ viết: “Con yêu mẹ” được viền bằng một trái tim!
Và giờ đây bao thời gian trôi qua, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đó là một sự nhắc nhở đối với tất cả mọi người: Đằng sau mỗi hành động của con trẻ thì đều có mỗi nguyên do, lý do của nó nên chúng ta hãy suy nghĩ kỹ và tìm ra lý do trước khi đưa ra quyết định hành động của mình, để tránh gây ra những hiểu nhầm đáng tiếc có thể xảy ra nhé
-----------------------------------------------
Xem
thêm các câu chuyện tại đây